Vợ chồng tôi đều có một “ngôi nhà” trên Facebook. Không cần phải nói, chúng tôi đã yêu mạng xã hội này. Ăn tối xong, mỗi người ôm laptop rồi hối hả đăng nhập, háo hức chờ những note, status mới của bạn bè. Rồi vừa đọc vừa lẩm nhẩm để lại những bình luận hài hước, độc đáo. Khi nào có ảnh mới thì làm album và gửi cả đống ảnh lên, hồi hộp chờ ý kiến của các bạn.
Minh họa: DAD |
Tin nhắn trực tuyến
Cho đến một ngày, tôi vừa đăng nhập thì thấy một dấu đỏ ở đầu trang báo rằng có một tin nhắn. Tôi hồi hộp mở ra, không tin nổi, run run đọc: “Em đây, anh dạo này thế nào rồi? Nghe nói anh ấy lấy vợ rồi. Không ngờ em vào facebook định gõ tên anh ấy thì ra. . Thời gian dài…”. Nhắn tin chỉ vậy thôi mà khiến tôi nổi cả da gà.
Tôi lập tức nhắn lại: “K. Ồ, tôi cũng ngạc nhiên vì tôi nghĩ bạn sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Trong 10 năm qua, đã nhiều lần tôi muốn gọi điện cho bạn để kiểm tra nhưng rồi lại ngại, nghĩ tốt nhất là nên để mọi chuyện qua đi. Anh kết hôn được nửa năm. Còn bạn? Em có chắc là mình đã kết hôn rồi không?” Chẳng hiểu sao tối hôm sau cô ấy nhắn lại: “Em đã có gia đình và có một bé gái, nhưng… cuộc sống của em thật nhàm chán. Thôi, kể cho em nghe về cuộc sống của anh đi”… Tôi kể về vợ, và không quên kèm thêm câu “thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ đến em”. Thật ra giữa tôi và cô ấy có rất nhiều kỷ niệm về mối tình đầu trong sáng và ngọt ngào nhưng rồi chẳng đi đến đâu vì sau này mỗi đứa thi vào một trường đại học, tôi vào Nam ở nhờ nhà chú. nhà và cũng học ở đó. và K. đều ở Hà Nội. Cho đến khi kết hôn, thú thật tôi rất yêu vợ và không còn nhớ gì về mối tình đầu nữa. Chỉ hơi bối rối khi bất ngờ nhận được tin nhắn…
Nhưng không hiểu sao tôi cứ mải mê với những tin nhắn đó, có đêm thức đến 1 tiếng để gửi đi gửi lại. Vợ tôi tò mò hỏi sao chồng thức khuya thế, nhưng vì mệt nên ngủ trước nên tôi thoải mái trò chuyện với K. Ngày nào tôi cũng mong nhận được tin tức của K.
Phát hiện
\N
Tối hôm đó đang nhắn tin thì đói quá chạy vào bếp nấu mì ăn. Vừa bưng tô mì vào phòng vừa hát, tôi giật thót vì vợ đang ngồi trước máy tính. Mắt cô mở to, ngấu nghiến từng tin nhắn. Rồi cô ấy khóc, cô ấy quay lại, hét lên: “Đồ dối trá, đồ dối trá, thế mà em thức trắng đêm để nhắn tin cho người yêu cũ! Anh ở với em mà tâm trí vẫn dành cho con K…. Hu hu hu…”. vợ tôi đập bàn phím máy tính: “Này, nhớ kỹ, tiếc hùi hụi… Đi gặp mối tình đầu đi! Em sẵn sàng ly hôn để anh làm lại từ đầu!”.
May mà cô ấy không giật cái ly ném vào đầu tôi, chứ nếu tôi làm thế thì tôi phải ngẩng đầu lên giúp cô ấy trút giận. Tôi chạy đến ôm vợ và nói to: “Em suy nghĩ nhiều quá. Đó chỉ là những tin nhắn hỏi han, chia sẻ công việc và cuộc sống, không có tình cảm gì đâu, đọc kỹ đi, tôi không kể nhiều về tôi cho K. nghe đâu? Giờ chúng ta chỉ là bạn thôi, cũng 10 năm rồi, không hơn không kém.” An ủi là an ủi, nhưng tôi biết mình đã làm cô ấy giận và buồn nhiều lắm.
Cô ra điều kiện: “Một là tôi, hai là nó. Anh chọn đi!” Tất nhiên, tôi bực bội cắt ngang tin nhắn với K. để chọn em. Sau đó, em bắt tôi đưa mật khẩu để thỉnh thoảng vào xem.
Vì vậy, các đồng minh trên facebook, nếu có khi nào tìm lại được người yêu cũ trên facebook thì cứ hỏi han vài câu rồi ngưng, đừng kể chuyện cũ rồi chuốc lấy phiền phức khi nào không hay. Hoặc nếu có cô nàng nào ngưỡng mộ, tán tỉnh thì nhớ tỉnh táo từ chối nhé, không thì “cháy nhà” như chơi đấy!
Duy Khiêm