Kể từ ngày chính thức bước vào đời sống thể thao chuyên nghiệp cách đây đúng 5 năm, Ánh Viên đã được HLV Đặng Anh Tuấn “gò” vào cuộc sống trong một khuôn khổ chưa từng có. Dù được đào tạo tại đất nước hiện đại nhất thế giới là Mỹ nhưng cô không có điện thoại riêng, không có Facebook như các bạn cùng trang lứa và chỉ được phép sử dụng iPad vào một số thời điểm nhất định trong ngày.
Năm ngoái, sau thành công rực rỡ tại SEA Games 28, một nhà báo đã tự ý lập tài khoản Facebook cá nhân cho Viên đứng tên cô. Thuốc uống cũng được mấy lần “ấy” rồi bỏ luôn cho đến giờ.
Cuộc sống “phi hiện đại” đã trở thành một phần tất yếu trong hành trình dài gian khổ của Viên hướng tới tấm huy chương Olympic 2020 (mà cô chưa đạt được tại kỳ Olympic này), tấm HCV ASIAD 2018.
Viễn không đơn độc trong thế giới phi hiện đại đó. Bởi người đồng nghiệp mà cô vô cùng kính trọng trong đoàn thể thao Việt Nam dự Olympic 2016, xạ thủ Hoàng Xuân Vinh, cũng nói không với Facebook. Mặc dù anh cũng lập tài khoản riêng mang tên Shooter Vinh, nhưng chưa bao giờ động đến nó. Ngày Vinh giành HCV Olympic, vào trang cá nhân của Vinh chỉ thấy “bà con” ùa vào chúc mừng. Ngày Vinh đoạt HCB, tôi chỉ thấy bà con chúc mừng, tiếc nuối, chia sẻ. Ngày Vinh về Việt Nam, vào Facebook của anh, thấy “xóm” cộng đồng mạng, bạn bè đăng ảnh Vinh bị vây giữa biển người ở sân bay Nội Bài, kèm theo những câu cảm thán đủ kiểu. các điều kiện. thái lan.
Hỏi Vinh vì sao không thích dùng Facebook, Vinh giải thích rất đơn giản: “Đó là cách tốt để giữ dáng”. Anh giải thích: “Xã hội bây giờ xu hướng chơi Facebook, Pokemon nhưng tôi miễn nhiễm. Mắt tôi bị cận nên cứ dán mắt vào màn hình để lướt Facebook thì nguy hiểm lắm, thị lực sẽ giảm nhanh lắm. cũng không dùng điện thoại nhiều, ít xem tivi lắm, tuổi này mắt không tốt đâu”.
Anh Vinh cũng từ chối hút thuốc: “Hút thuốc cũng vô ích mà cũng chẳng ích gì. Hút thuốc hại phổi nhưng với bắn súng, việc hít thở cũng vô cùng quan trọng. Phổi hỏng thì bắn để làm gì?”
\N
Chẳng trách HLV Nguyễn Thị Nhung hết lời khen ngợi học trò cưng: “Vinh hội tụ đủ những tố chất tốt nhất của một VĐV chuyên nghiệp. Ngoài tài năng và sự cầu tiến, Vinh còn biết từ bỏ những thói quen khó bỏ nhất trong thời gian tập huấn tại Hàn Quốc và Mỹ, tôi yêu cầu Vinh bỏ điện thoại và tắt TV.
Vinh và Trần Quốc Cường lắng nghe. Họ tự nguyện sống khắc khổ vì mục tiêu cao nhất cho bản thân, cho đội tuyển Việt Nam và cho Tổ quốc. Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Nếu bạn quen dùng Facebook và bắt bạn phải “cầm cự” một ngày, bạn khó chịu. Nếu bạn có thói quen xem tivi, dù không quá nhiều nhưng buộc bạn phải bỏ hoàn toàn, bạn sẽ nản lòng. Nhưng Vinh làm những việc đó một cách điềm tĩnh, không bao giờ phàn nàn nửa lời. Vinh là người không thích khổ. Làm HLV của Vinh bao nhiêu năm, Vinh chỉ một lần than với tôi: Nghề này bạc bẽo quá, chỉ sai một chút là hỏng cả những gì mình gây dựng. Đó là lần Vinh bị cướp cò ở lượt bắn cuối cùng tại ASIAD 2010 và kém HCV vài phân.
|
Và Vinh lý giải vì sao anh không vội bỏ nghề sau thất bại năm ấy: “Có lẽ trên hết là niềm đam mê. Tôi ngày càng yêu thích chụp ảnh hơn, dù nó không ít lần khiến tôi sống lại. Nó thôi thúc tôi”. tôi và nuôi dưỡng khát vọng của tôi, nó đã đưa tôi đến với chiến thắng Olympic, và với tôi cho đến thời điểm này, lượt bắn cuối cùng ở nội dung 10m súng ngắn hơi sẽ là kỷ niệm mãnh liệt, mãnh liệt nhất. đứng đầu để vào chung kết, nhưng trận chiến thực sự mới là cú đánh cuối cùng, khi chỉ còn tôi và vận động viên chủ nhà tranh huy chương vàng, mọi thứ dường như bị dồn vào đường cùng, giờ hoặc sống hoặc chết .Muốn sống thì phải tĩnh lặng để nuôi nội lực.Và tôi đã “sống”!Ký ức đó sẽ mãi theo tôi đến hết cuộc đời”.
Tưởng câu chuyện đến đây đã kết thúc, anh Vinh bất ngờ nói thêm một câu: “À, còn “kỷ niệm” này nữa. Tôi choáng khi hàng nghìn cổ động viên tập trung kín sân bay Nội Bài. Tôi phải nhờ anh an ninh “giải cứu”. tôi về được với vợ con. Ôi, không khó lắm đâu. Hài hước quá”.