Tôi nhìn vào màn hình máy tính. Gương mặt chị dâu Mỹ hiện lên đằng đằng sát khí. Cô rít lên: “Đừng cổ hủ. Đã có lỗi, không biết nhận lỗi mà còn quanh co. Tôi là tôi, tôi ghét cái thứ đó”. Tôi chưa kịp trả lời thì thằng cháu rể ở Úc đã ló mặt: “Chị đừng chối, nếu không đọc mấy bài báo này thì Thiên Nga đã không bỏ học rồi, nó không sốc sao? “….
Thiên Nga là con của anh chị chồng tôi ở Cà Mau. Tôi biết rằng anh ấy bỏ học cùng lúc tôi biết anh ấy bỏ học vì tôi! Nguyên nhân cháu bỏ học theo các anh, chị, em, cháu nội, ngoại của tôi xác nhận là do cháu đọc được trên facebook của tôi một bài chia sẻ từ báo mạng “Tại sao con nuôi lại hư như vậy?”.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn một giờ. Tôi mất hết kiên nhẫn, đang định tắt máy thì trên màn hình hiện lên gương mặt của ông chồng quê Cà Mau: “Không ngờ nó ác độc như vậy. Con nhỏ mà ba láo như vậy sao?”. Tôi lắp bắp: “Anh à, em không có ý đó. Chẳng qua là người ta hiểu lầm mà thôi…” Tôi chưa nói hết câu thì vợ đã xen vào: “Thằng ngu, đừng nghĩ có tiền rồi mới xuất hiện, thời gian sẽ trả lời!”.
Cũng may mẹ chồng tôi chỉ sinh được 8 người con, nếu không với đầy đủ các anh, chị, em, cháu của chồng thì tôi khó sống nổi.
Điều này nếu nói ra chắc chắn sẽ có người cho rằng tôi bịa, nhưng sự thật là tôi đã bị nhà chồng “trá hàng” một cách vô ơn, vô cớ như vậy. Đến nỗi nhiều đêm liền tôi gặp ác mộng.
Bố mẹ chồng tôi có 8 người con nhưng chỉ có chồng tôi là giáo viên. Còn lại anh chị em đều làm ăn, buôn bán, ai cũng giàu có, sang chảnh. Hiện 4 người đã chuyển ra nước ngoài sinh sống.
Lúc còn ở Cà Mau, vợ chồng tôi lấy nhau nhưng chưa có chỗ ở nên vợ chồng phải mượn 1 cây vàng để mua miếng đất làm nhà. Tôi đi làm thuê cho nhà chồng để trả nợ. Nợ chưa trả hết, tôi phát hiện bị mấy người bạn làm ăn của chồng lừa. Xin lỗi vì tiền của bạn, tôi phơi bày sự thật. Kết quả là tôi bị đuổi việc vì dám đổ lỗi cho bạn tốt của chồng.
Kể từ hôm đó, thấy mặt tôi đi đâu, chị dâu lại nói: “Mắc nợ chị nhớ kiếm tiền mà trả, đừng có mà lấy đi, đừng ỷ vào học rồi diễn! “. Một cây vàng lúc đó chẳng là gì với anh em tôi vì họ giàu đến nỗi tiền chất đầy túi từ trước ra sau trong nhà; khi hai bên chưa “chơi” với nhau, đêm nào tôi cũng phải giúp đếm tiền đến nửa đêm mới về.
Thương mình nghèo, bị ức hiếp, tôi bàn với chồng bán nhà lên Sài Gòn lập nghiệp. Lạy Chúa, cả hai vợ chồng đều đã tìm được công việc tốt, hai đứa con ngoan ngoãn, học hành đến nơi đến chốn. Tôi hài lòng với điều đó nên cũng quên đi những buồn phiền, tiếc nuối trong quá khứ.
Cách đây 5, 7 năm, tôi có một blog trên yahoo 360 với rất nhiều bạn bè. Đó là một thú vui của tôi giữa bộn bề cuộc sống. Rồi 360 đóng cửa, tôi chuyển sang các trang mạng xã hội khác và cuối cùng “yên vị” trên facebook hơn một năm.
\N
Biết mạng xã hội vốn tiềm ẩn nhiều rủi ro nên tôi chỉ kết bạn hoặc nhận lời kết bạn với những người tôi biết rõ, chủ yếu là bạn bè, đồng nghiệp. Trên đó mình có thể chat, tán gẫu, chơi game… khi công việc quá căng thẳng. Ngay cả khi căng thẳng vì công việc, tôi chỉ cần nhảy vào facebook và hét lên. Thế là ngay lập tức, bao nhiêu bạn bè đã nhảy vào chia sẻ để giúp “hạ hỏa” ngay.
Điều đáng nói là một trong những người bạn thân của tôi chính là chồng và hai con trai của tôi. Chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui khi chơi cùng nhau. Rồi không biết vì lý do gì, cháu của chồng ở nước ngoài, trong nước cũng nhảy vào kết bạn; sau đó chị dâu và em chồng hội ngộ trên facebook.
Ban đầu chỉ là hỏi thăm sức khỏe, làm ăn, vui buồn, nhắn tin mỗi khi có nhu cầu. Tôi cũng không để ý nên cứ vô tư, thoải mái đùa giỡn, bông đùa và giật những câu status để chọc ghẹo mọi người; Khi đọc báo mạng, thấy bài viết hay, tôi chia sẻ cho bạn bè…
Rắc rối nảy sinh khi bố mẹ chồng tôi làm ăn thua lỗ và nợ nần chồng chất. Có vài căn nhà phải bán gấp vẫn không trả hết nợ. Thế là những chuyện tiếu lâm, bài viết tôi chia sẻ trên mạng bị gán cho là “nổ”, là “đập”, là “đá xéo, xỏ xiên”, là “chém gió”, là “thừa thãi”. gió bẻ măng”… Những thứ này, anh chị chồng tôi ở Cà Mau mang về cho anh chị em ở nước ngoài. Thế là họ bắt đầu phân tích, khai quật, so sánh sự giống nhau giữa những điều trên mạng facebook với thực tế đang diễn ra.
Kết quả là sau những cuộc điện thoại mắng mỏ, trách móc, giận dỗi của từng cá nhân, họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình… trực tuyến. Còn tôi thì bị nhà chồng mắng nhiếc bằng những lời thậm tệ đến mức chỉ nhớ lại thôi cũng muốn phát điên lên!
Nhưng đó không phải là tất cả. Chị dâu tôi ở Mỹ còn ra “tối hậu thư”: Nếu không xin lỗi mọi người, tôi sẽ không cho vay tiền mua nhà mới, không bảo lãnh tín dụng cho con đi du học. Nói thật, tôi không cần những thứ đó, vì họ muốn chứng tỏ họ yêu em út, con cháu họ hứa như thế.
Nhưng tôi nhớ mẹ chồng tôi. Đó có lẽ là người duy nhất trong gia đình chồng không chê tôi nghèo, không dễ dãi và hết lòng yêu thương tôi. Nhưng giờ mẹ chồng tôi đã không còn nữa. Nói về tinh thần của mẹ chồng, họ bắt nạt tôi “hết đát” như vậy nhưng tôi chẳng buồn trả đũa vì nhớ mãi câu nói của bà: “Thắng thua thì ra đường mà thắng. , đừng làm việc, người trong nhà có chuyện gì sao?” Tôi cũng thương chồng, anh biết tính tôi nhưng không dám ra mặt bênh vực vợ nên mấy ngày nay huyết áp của tôi cứ tăng đều.
Có lẽ, tôi phải vâng lời, xin lỗi gia đình chồng và đóng Facebook…
Theo dõi công nhân